Chương 70: Danh dương giang hồ

[Dịch] Mù Lòa Tróc Đao Nhân: Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công

Kim Nhật Vấn Đạo

7.385 chữ

05-04-2025

Lúc rạng đông, một vệt nắng mai nhàn nhạt tựa tấm lụa mỏng nhẹ nhàng rải xuống từ phía chân trời. Trong thành, khói bếp lượn lờ bốc lên, dần hòa vào ánh bình minh.

Trong ngõ nhỏ, đường đá còn vương chút ẩm ướt của sương đêm, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sớm. Phía xa, hình dáng khu chợ dần hiện rõ, đã có những người bán hàng dậy sớm bắt đầu bày biện hàng hóa, chuẩn bị cho một ngày mới.

Trong Bất Nhị sơn trang,

Yến Tam Nương đã thức dậy từ lâu, đang ở thư phòng lật xem tình báo thu thập từ khắp nơi, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, người bước vào là A Thất.

"Lão bản, hỷ sự tày trời đến rồi."

Yến Tam Nương ngẩng đầu, hồ nghi đánh giá A Thất, kinh ngạc nói: "Lời này từ miệng ngươi nói ra, sao ta lại thấy kỳ quặc như vậy?"

"Vì quá mức chấn động." A Thất nói.

"Tính cách của ngươi mà cũng nói ra được lời này, chắc chắn là đại sự." Yến Tam Nương nói: "Nói xem, lớn đến mức nào?"

A Thất đưa một xấp giấy Tuyên cho Yến Tam Nương, nói: "Vừa nhận được tình báo, quan phủ các nơi ở Vân Châu đã thu hồi lệnh truy nã Trác Thanh Phong, đồng thời phát thông báo, Trác Thanh Phong được minh oan, phục chức, thậm chí còn lập được đại công, ta đoán hắn sắp hết nhiệm kỳ sẽ được thăng chức."

Yến Tam Nương có chút kinh ngạc, nói: "Đây quả thực là một đại sự, nhưng, có quan hệ gì đến ta, hỷ sự tày trời ở đâu ra?"

A Thất nói: "Trác Thanh Phong được minh oan, liên quan đến một đại sự, chính là hậu nhân Mộc Vương, mà thân phận hậu nhân Mộc Vương này cũng bị lộ ra rồi, kiểu gì ngươi cũng đoán không ra là ai đâu."

"Ai?"

"Vương Nguyên Bảo."

"Vậy thì ta đúng là đoán không ra."

"Bắt đầu từ thông báo tử vong của Ngân Hồ, tất cả đều là lời nói dối do Vương Nguyên Bảo bịa đặt," A Thất nói: "Đây có lẽ là vụ án lớn nhất ở Lâm Giang Thành mấy chục năm qua, mà vụ án này phá được, người tham gia chính là thủ tịch Tróc đao nhân của Bất Nhị sơn trang - Cố Mạch. Hắn dùng sức một mình phá tan đại âm mưu của Vương Nguyên Bảo, đơn thương độc mã trảm sát Bạch Đầu Ông, Thư Sinh, Độc Tri Chu, Ẩn Giả, ừm, Ẩn Giả chính là đệ nhất sát thủ Vân Châu Ngân Hồ, còn có Quỷ Diện Bà Bà, người này năm đó không chết, mà là kim thiền thoát xác gả cho Vương Nguyên Bảo thành Vương phu nhân. Hơn nữa, Cố Mạch còn phản sát hơn một trăm tử sĩ cầm cung nỏ dưới trướng Vương Nguyên Bảo."

Yến Tam Nương: "!!"

A Thất tiếp tục nói: "Theo lời của Trác Thanh Phong, người dưới Tông sư vô địch không phải Ngân Hồ, mà là Cố Mạch!"

Đôi mày liễu cong cong của Yến Tam Nương nháy mắt nhướng cao, giữa trán nhíu lại một nếp nhăn nhàn nhạt, tựa mặt hồ yên tĩnh bị một viên đá phá vỡ sự tĩnh lặng. Đôi mắt nàng đột nhiên mở lớn, hàng mi dài run rẩy dữ dội, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và sững sờ, hệt như sao trời lấp lánh trên bầu trời đêm bị thắp sáng trong nháy mắt, miệng bất giác hơi mở ra, như muốn nuốt trọn một quả trứng gà.

Nàng vội vàng cầm lấy tình báo A Thất đưa tới nhanh chóng xem lướt qua, hồi lâu sau, đập bàn một cái, kích động nói: "Quả nhiên là hỷ sự tày trời!"

Yến Tam Nương hít sâu một hơi, nói: "Mấy ngày trước, huynh muội Cố Mạch đến giao đầu của Độc Tri Chu, để ta nhớ xem nào... Lúc ấy Sơ Đông muội muội nhảy chân sáo nói với ta mấy ngày nữa sẽ có một bất ngờ lớn, ta còn tưởng nha đầu kia định tặng ta món quà gì, không ngờ lại là bất ngờ lớn thế này!"

A Thất gật đầu, nói: "Cố đại hiệp, thật mạnh, rất muốn cùng hắn giao đấu một trận."

"Ngươi?"

A Thất nói: "Ta tự nhiên là đánh không lại, nhưng có thể giao đấu với cao thủ như hắn đã là vinh hạnh cực lớn rồi. Lão bản, mắt nhìn của ngươi thật tốt!"

Yến Tam Nương vỗ trán, nói: "Đừng, đừng, đừng khen ta, ta không xứng. Ta tuy đoán được thực lực của Cố Mạch không yếu, nhưng cũng không ngờ là không yếu đến mức này!"

Yến Tam Nương hít sâu một hơi, nói: "Lập tức truyền lệnh xuống, huy động tất cả mạng lưới và thế lực của chúng ta, tuyên truyền rầm rộ chuyện này, ta muốn danh tiếng vang khắp Vân Châu! Ngoài ra, đừng quên, còn phải giúp ba nhà Truy Phong Lâu là Đông Dương, Phúc Uy, Tín Nghĩa Hành 'nổi danh' một phen."

Trên mặt Yến Tam Nương lộ ra vẻ âm hiểm giảo hoạt, nói: "Bạch Đầu Ông, Thư Sinh, Ẩn Giả đều là nhân vật đại diện của ba nhà Truy Phong Lâu này. Nếu chuyện ba người này cấu kết với phản tặc truyền ra ngoài, vậy bọn họ nhất định sẽ 'nổi danh', sau đó mất hết thể diện, cơ hội để Bất Nhị sơn trang chúng ta trỗi dậy chẳng phải đến rồi sao?"

A Thất nghĩ ngợi, nói: "Phải rồi, sao ta lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ."

Yến Tam Nương đảo mắt xem thường, nói: "Còn không mau đi làm? Cơ hội tốt như vậy, dù không hạ gục được bọn họ cũng xé được miếng thịt! Hơn nữa, Cố đại hiệp cứu Trác Thanh Phong và Sở Nguyên, đây là cái ơn lớn như trời đối với Lục Phiến Môn. Dựa vào mối quan hệ này, sau này tin tức nội bộ trực tiếp của Lục Phiến Môn ở Lâm Giang quận, ai có thể lấy được nhanh hơn ta?"

"Chúc mừng lão bản."

A Thất chậm rãi nói một câu, rồi xoay người ra khỏi cửa.

Yến Tam Nương thì vui vẻ đứng dậy hô: "A Lục, mang hộp phấn trang điểm của ta tới đây... Thôi bỏ đi, trang điểm đẹp mấy thì tên kia cũng không thấy. Ừm, mang bộ y phục mấy hôm trước ta mua cho Sơ Đông muội muội tới đây."

Yến Tam Nương lẩm bẩm: "Tạo quan hệ tốt với nha đầu này rồi, xem ai cướp được Cố Mạch khỏi tay ta!"

……

Thanh Bình Hạng, tiểu viện nhà họ Cố.

Cố Sơ Đông xách một giỏ rau thịt trở về, liền thấy Cố Mạch đang ngồi trong sân, tay cầm một con dao nhỏ khắc một bức tượng gỗ.

"Huynh, huynh đang khắc cái gì vậy?" Cố Sơ Đông hỏi.

"Nhìn không ra sao?" Cố Mạch nói: "Khắc một người."

"Hửm?"

Cố Sơ Đông cẩn thận đánh giá bức tượng gỗ trong tay Cố Mạch, nghi ngờ nói: "Huynh chắc đây là người chứ không phải heo à? Sao hai tai lại to hơn đầu, mắt to hơn miệng, quan trọng nhất là đỉnh đầu, lại có nửa bên có tóc, nửa bên... Ừm, nửa bên kia là bị hói à? Ha ha ha ha, xấu quá đi mất! Huynh, huynh khắc ai vậy? Ha ha ha ha, xấu chết đi được!"

Cố Mạch lặng lẽ cất bức tượng gỗ đi.

Cố Sơ Đông vẫn đang cười lớn, nói: "Huynh, nói cho muội biết đi, đây là ai vậy? Sao lại có người xấu thế này? Ha ha ha, rốt cuộc ai trong lòng huynh lại có hình tượng thế này chứ! Ha ha ha..."

Cố Mạch im lặng không nói.

Cố Sơ Đông đang cười thì cứng đờ lại, sắc mặt rất không tự nhiên nói: "Huynh, huynh đừng nói với muội, huynh khắc muội đó nha..."

Cố Mạch im lặng một lát, khẽ gật đầu.

Cố Sơ Đông: "..."

"A, huynh, huynh quá đáng lắm, muội đâu có xấu như vậy?"

"Hay là, ta khắc lại một cái khác?"

"Muội không cần đâu, huynh mau hủy cái này đi."

Đúng lúc này,

Yến Tam Nương xuất hiện ở cửa, nói: "Sơ Đông muội muội, muội không cần cái gì thế?"

"Huynh ấy muốn dựa theo dáng vẻ của muội để khắc cho muội một bức tượng gỗ." Cố Sơ Đông nói.

"Cố đại hiệp còn có tài lẻ này à? Vậy khắc cho ta một cái đi!" Yến Tam Nương nói.

"Ta chưa từng thấy dáng vẻ của ngươi." Cố Mạch nói.

"Không sao, ngươi cứ khắc cho ta một cái theo tưởng tượng của ngươi là được." Yến Tam Nương nói.

"Vậy được," Cố Mạch cầm bức tượng gỗ trong tay lên, nói: "Cái này Sơ Đông không cần, ta sẽ sửa lại một chút, khắc cho ngươi một cái theo dáng vẻ ta tưởng tượng trong lòng."

"Cảm ơn... Khoan đã, không phải chứ, cái ngươi cầm trong tay là Sơ Đông muội muội?"

"Ừ."

"Thôi bỏ đi, Cố đại hiệp, hảo ý ta xin nhận, tượng gỗ thì thôi vậy, không làm phiền ngươi nữa!"

"Không phiền phức, ta rất sẵn lòng. Yến lão bản chăm sóc huynh muội chúng ta như vậy, làm một bức tượng gỗ, xem như báo đáp nho nhỏ."

"Ngươi đây là báo thù thì có?"

"..."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!